Căn phòng ngủ
Căn phòng ngủ được xem là nơi riêng tư nhất của mỗi người và chiếc giường là nơi khiến những cảm xúc bắt dầu vỡ òa ra . Căn phòng nhuốm một màu sắc đỏ thể hiện nỗi đau tâm lý và cảm giác ngột ngạt , khó chịu khi bị những nỗi đau bủa vây và bóp nghẹt .

Fake smile - Duy Đặng
Sóng và Mê cung
Nở nụ cười trên môi nhưng sóng đánh trong lòng.Mê cung dẫn ta vào ma trận của suy tư không tìm được lời giải đáp.
Hỗn độn, dạt dào.

SUPPRESSED FEELING - Nguyễn Ánh Minh Châu
Bức tranh này diễn tả hai cung bậc cảm xúc hỗn loạn của mình trong thời gian cách li toàn thành phố: Gò bó và trống trải. Trước dịch mình nghĩ bản thân mình "ổn". Nhưng đó chỉ là mình nghĩ. Thực chất mình sống nhờ nguồn năng lượng của người khác, sống nhờ nguồn năng lượng năng động, tích cực và hoạt náo. Bản thân mình tin mình bắt buộc phải luôn sống "khỏe" và sống "vui", vì “họ” nói rằng tuổi trẻ chẳng có gì đáng buồn, rằng ngoài kia có biết bao người khổ hơn mình. Mình đã luôn khoác lên mình lớp vỏ bọc "tích cực" vì mình tin mình phải làm thế hay ít nhất là xã hội tin mình phải như thế, cho đến khi dịch bệnh nằm ngoài tầm kiểm soát, xã hội ngưng hoạt động, và mình phải đối diện với chính cảm xúc của mình.
Khi ở một mình, mình không có ai để mượn nhờ nguồn năng lượng, cũng chẳng có ai bảo mình phải làm gì với cảm xúc của mình. Giờ đây xung quanh mình là bốn bức tường bao vây. Ấy vậy nhưng khi mình thật sự đối diện với cảm xúc của mình, mình nhận ra mình chưa bao giờ "ổn", mình biết rằng mình đang dần đánh mất đi một phần quan trọng mà mình chưa thể định nghĩa, cảm giác trống rỗng bao trùm lên cả nỗi buồn. Mình bỏ qua cảm xúc của bản thân lâu đến mức mình chẳng còn thấy hào hứng với việc gì cả, và rồi dần dà mình mất đi hứng thú với mọi việc mình từng yêu thích, mình cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa. Mình tự hỏi mình có được phép đánh mất niềm hy vọng không? Từ khi nào cảm xúc của chính mình lại là do "họ" định đoạt? Dịch bùng, mình nhận ra rằng mình dần đánh mất bản thân.

Tách lớp - nguoisaptute
Những nét cọ xâm nhập vào những điều riêng tư nhất: giấc mơ của một người bạn không nhớ mặt, không nhớ tên trên Tinder. Sự cô đơn bất thình lình của bạn trong đêm đã đưa bạn tìm đến họ, cùng họ nhặt những mảnh giấc mơ rời rạc, thiếu kết nối, và biến nó thành hình hài như trong tranh.
Con người ta khi cô đơn sẽ tìm đến những hương vị mới mẻ hơn với mong cầu rằng, cuộc sống thực tại sẽ được tưới lên một lớp kem sốt bớt nhạt nhẽo hơn phần nào.
Nhưng rồi, bạn quyết định xoá Tinder và cảm thấy mệt mỏi với phi vụ giữ chân người mới bằng việc luôn phải tỏ ra thật cool ngầu. Thay vào đó, sẽ thật ý nghĩa nếu bạn quay về nuôi dưỡng những mối quan hệ thật đang hiện hữu quanh mình, và trân trọng họ.

TÌM - Tô Thanh Vân
Chủ thể của bộ ảnh đại diện cho một bộ phận người trẻ trong xã hội hiện nay. Chính từ ước mơ phải trở thành những cá thể hoàn hảo mà những người trẻ ấy tự khoác lên cho mình một vỏ bọc nặng nề. Ấy vậy nhưng, tận sâu bên trong tâm hồn của họ là sự bâng khuâng, lo sợ khi phải đối mặt với những phần xấu xí của bản thân. Để rồi, sau khi trải qua quá trình đối diện, nhìn nhận và thay đổi, tâm hồn của người trẻ lại được chữa lành, họ trở nên vui tươi và vững vàng hơn bao giờ hết.

Beautiful wound - Thanh Mai (Maizi)
Giới trẻ hiện nay nói chung và bản thân tôi nói riêng đều giữ một trạng thái "điên cuồng" và "gồng gánh" hết sức có thể. Những lo toan điển hình như cơm áo, gạo tiền, tham vọng thành công, sức ép của gia đình hay những người xung quanh và hàng ti tỉ vấn đề khác khiến ta "điên cuồng" lao đầu vào công việc như những con thiêu thân lao vào đống lửa "đỏ" đang rực cháy. Cuộc sống đơn sắc đầy rẫy áp lực bủa vây cũng khiến những người trẻ lúc nào cũng cảm thấy cô đơn và lại tiếp tục “điên cuồng” tìm kiếm sắc “đỏ” của tình yêu để lấp đầy khoảng trống tâm hồn. Ta cũng “gồng gánh” quá nhiều thứ hữu hình lẫn vô hình mà ít người có khả năng nhận ra sự tồn tại của chúng. Những vết thương luôn được gây ra bởi chính chúng ta chứ không phải bất kỳ ai khác, bởi lẽ chỉ có ta mới có quyền cho phép ai đó làm tổn thương mình, nhưng mấy ai có đủ can đảm đối diện với bản thân để nhận ra điều đó.
Thông qua “BEAUTIFUL WOUND”, tôi muốn cả tôi và mọi người hãy bỏ lại sau lưng thương tích do những chiếc gai xấu xí gây ra và tự soi mình trong gương để có thể nhìn thấy một cái “tôi” khác với đôi mắt chỉ chứa những điều tuyệt đẹp tựa những bông cúc dại. Vì sao lại là hoa cúc dại? Bởi loài hoa này mang sức sống mãnh liệt và là biểu tượng của sự kiên cường, hy vọng. Vết sẹo của quá khứ không thể hoàn toàn biến mất nhưng chúng chính là những vết thương đẹp đẽ, đại diện cho sự mạnh mẽ của ta.

Depressing moments - Măng Cụt
Hiếm có cảm xúc tiêu cực nào mình chịu đưa vào tranh. Những khoảnh khắc yên bình là những gì mà mình luôn muốn mang đến cho người xem thông qua mỗi bức tranh để họ có thể giải tỏa được áp lực ở bản thân, nhưng nếu cứ mãi tập trung vào điều tích cực thì sẽ có lúc mình quên mất rằng những cảm xúc tiêu cực cũng đang dần bị chôn giấu. Thật may là cuối cùng mình đã kịp thời nhận ra điều đó và đã lấy nguồn cảm hứng từ trải nghiệm của bản thân để tạo nên tác phẩm này. Mình mong rằng những người có duyên với bức tranh khi nán lại cũng sẽ nhận ra những cảm xúc ấy như mình đã từng.


Liberosis + Xa sa - Nguyễn Phương Linh
LIBEROSIS: Có những người sống mãi một cuộc đời biểu diễn. Nhìn xa thì thấy hào nhoáng, đến gần mới biết bi thương. Người ta cứ hay kêu khóc bị tước đoạt tự do, nhưng chưa bao giờ nghĩ kẻ thủ ác không ai khác là chính mình.
XA - SA: Những kẻ yêu nhau thường là những người xa cách nhất. Vì ta bước đến bên nhau trước hết bởi những tầng lớp hình dáng bên ngoài. Rồi những nỗi sợ cứ khiến chúng ta gần mà xa. Rồi chỉ khi người ta để lộ hình dáng trần trụi, sa khỏi những hình ảnh bồng bềnh thì cái sự yêu - dù có khả năng bị bóp chết, nó mới bắt đầu đúng nghĩa.
“Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.
Em là em, anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.”
Xa cách, Xuân Diệu

Tác phẩm của Một Quả Tắc
(Hãy Phiêu tác phẩm theo cách bạn muốn)
.jpeg)
Sink into the floor - Bích An
Cheo leo tầng 6
nhìn theo những kẻ bé nhỏ hèn mọn
để thấy mình vĩ đại
trong mộng huyền
mấy con sóc tíu tít minh chứng cho khoảng không gian-còn-sống-được.
tất tả chạy xuôi một dòng chỉ chực chờ đâm ngang
loài người, làn xe
góc ngã tư tĩnh lại cả một đoạn hồi ức xưa cũ
này là đen đá, này là chiếu tướng,
này là tôi với em
tay đan tay
vội rút khỏi ánh nhìn
kẻ cười
người bước
qua màu nắng tàn trong đôi mắt ngẩn ngơ
những mơ màng dang dở tạm gác trên bàn
nhắm mắt cho quên dấu chấm đang đặt rất gần.

Tác phẩm của Kuma
Mình rất thích việc tác phẩm của mình có thể gợi cho người xem nhiều tầng ý nghĩa. Ba tác phẩm là ba góc nhìn của mình được khắc họa dựa trên chủ đề sức khỏe tinh thấn, và điều mà mình mong đợi nhất đó chính là thông qua cả ba tác phẩm, người xem có thể nhìn nhận được những vấn đề vô hình ẩn sâu, từ đó quyết định cho mình một hướng đi đúng đắn tại khu vườn Xanh Lá ở cuối chuyến phiêu lưu.

Blue Period - Nguyễn Đức Trí
Ôm mình trong nỗi bi quan của người mắc dương tính Covid, tôi tìm đến tranh và cọ để khỏa lấp cái vô định và rối bời bên trong tôi. Tôi tô cho nó một thảm xanh màu của biển, như thể tiêm vào chính tâm hồn mình một liều thuốc trấn an, vỗ về nội tâm đang kêu gào, giằng xéo, nặc mùi tiêu cực.
Ngay 4 góc tường
Tôi đi tìm bình yên
Và tĩnh lặng, trong tâm tôi

Eyes don't lie - Phan Lê Phương Linh