Trước AIESEC, mình có những năm tháng luôn sống trong sợ hãi. Sợ bản thân kém cỏi. Sợ bạn bè chê cười. Sợ ba mẹ thất vọng. Tất cả những thứ mình làm và cố gắng đều vì một thứ gì đó, luôn không phải là mình :))
Ở AIESEC, mình trải qua rất nhiều, đủ mọi cung bậc cảm xúc. Chắc chắn không hề dễ dàng và ngập tràng niềm vui. Nhưng khi nhớ lại, mình chỉ nhớ rõ nhất là mình luôn hạnh phúc. AIESEC dạy mình cười. Cười khi sai, cười khi đã cố hết sức, cười vì mình không một mình mà luôn có ít nhất một ai đó sẽ đang thầm lặng vì mình mà ở bên, cười không phải để đẹp lòng ai mà là bản thân đang thực sự vui vẻ. AIESEC dạy mình biết ơn. Biết ơn vì những sai lầm và thất bại có được nhiều hơn thành công. Biết ơn vì hiện tại luôn có gì đó để phấn đấu. Biết ơn vì dù trong lúc khó khăn và muốn từ bỏ nhất, vẫn có những con người cố gắng ở cạnh nhau để giữ nhau mạnh mẽ. AIESEC dạy mình biết cách tin. Tin vào không thể sẽ trở thành có thể nhờ những nỗ lực không ngừng. Tin rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp nếu mọi người vẫn cố gắng cùng nhau. Tin rằng mọi người xứng đáng và bản thân cũng xứng đáng.
Sau AIESEC, chắc chắn mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nhiều lần. Nhưng mình biết chắc mình có đủ “power” để hoàn thành những việc cần mình :)).
AIESEC không phải nơi hoàn hảo, cũng không phải chỗ tụ tập của nhân tài. Vào AIESEC tốn rất nhiều thời gian, làm AIESEC cũng rất cực. Sống với AIESECer không phải lúc nào cũng vui, không phải sẽ luôn được thấu hiểu, quan tâm hay chăm sóc. Vào AIESEC không đảm bảo bất cứ điều gì cho tương lai của bạn :))
AIESEC là nơi mà những con người bình thường cố gắng trở nên tốt hơn bằng những nỗ lực phi thường. Không phải chỉ cho chính bản thân họ mà con cho cả những người xung quanh.
#ForAIESEC
– Lương Ngọc Thu Hiền – Phó chủ tịch phòng ban Quản lí Tài Năng term 1718